người ở bến sông châu

Hôm ấy, nước sông Châu đỏ au quạch. Sóng lớp lớp đập tung vô mố cầu sụp đổ đứng trơ trọi thân thích làn nước kể từ thời bom Mỹ thả. Hoàng thơm red color ối. Mây đen giòn, white lộn lạo cất cánh cuồn cuộn.

Ngày dì Mây đem tía lô về buôn bản, chú San lên đường lấy bà xã.

Bạn đang xem: người ở bến sông châu

Hôm ấy, nước sông Châu đỏ au quạch. Sóng lớp lớp đập tung vô mố cầu sụp đổ đứng trơ trọi thân thích làn nước kể từ thời bom Mỹ thả. Hoàng thơm red color ối. Mây đen giòn, white lộn lạo cất cánh cuồn cuộn. Nước sông Châu từng khi một lên rất cao, chảy xiết. Đám rước dâu ngồi bên trên đò bảo nhau: Lũ mạn ngược sụp đổ về...

Chú San lấy cô Thanh nghề giáo ở làng mạc Bãi mặt mày ê sông. Đám rước đông đúc, Mai nên phụ với ông chèo đò chở bao nhiêu chuyến mới mẻ không còn. Chú San tới trường nghề ngỗng ở quốc tế về bao nhiêu mon ni, ko van được việc. Chú đem áo sơ vin đóng thùng, thắt ca rời khỏi vạt đứng tức thì ở mũi đò. Các cô đem áo cổ lá sen; những bà, những ông đem áo nâu sồng ngồi ở vùng đò, mồm nhai trầu bỏm bẻm. Mặt chú San tươi tỉnh, rực rỡ, khi nào thì cũng mỉm cười mỉm cười, răng white lấp loá. Cứ lưu giữ cho tới dì Mây là Mai ham muốn tấn công đắm đò. Nghĩ ác! Nhưng quả tình lòng Mai cứ canh cánh, bứt rứt lạnh lẽo như lửa châm. Mai vênh vênh loại mặt mày bảo chú San: “Đám cưới chú đông đúc đúng ra nên lên đường thuyền rồng”. Chú chau mày: “Chú van con cháu. Đừng phát biểu. Ông buồn”. Mai lặng người coi ông đứng bên trên sạp thuyền chậm trễ rãi, dứt khoát quẫy từng nhịp chèo. Ông lầm lì, mặt mày ngấc cao, chòm râu bạc white phau cất cánh cất cánh. Ông đang khiến loại việc trước đó chưa từng đem bên trên đời là chở tình nhân cũ của phụ nữ bản thân lên đường lấy bà xã. Mặt ông ko nhằm lộ thú vui hoặc nỗi phiền. Nhưng coi vô đôi mắt ông lại cảm nhận thấy va cào như đem sóng. Chỉ cho tới khi người sau cùng của đám rước lên bến, ông mới mẻ bộp chộp lén lấy ống tay áo quệt nước đôi mắt. Ông để lên lều cỏ ở. Mai neo đò vô bến.

Ảnh minh họa: HT

Đám rước dâu qua quýt sông một khi thì dì Mây về. Dì treo cái tía lô bạc mầu toòng teng ở một phía vai. Dì đứng ở bờ đê làng mạc Bãi gọi ông. Giọng dì nghèn nghẹn lẫn lộn vô ráng chiều khi hiện thị rất rõ ràng, khi nhoè lên đường. Ông đứng ở cửa ngõ lều cỏ dỏng tai nghe. Trong giờ bão táp và sóng, Mai cảm biến giờ vọng của 1 thời xa xăm rung lắc. Và thoang thoáng cả giờ trẻ nhỏ chăn trâu: “Cô ... dù... ơi. Lỡ đò rồi”.

 Mai dè chừng bản thân vô mơ. Khi thức tỉnh, Mai vẫn thấy ông chèo đò rời khỏi thân thích dòng sản phẩm sông. Dì Mây bước thập thễnh, thập thễnh xuống bến. Ông quẫy chèo gấp rút. Mắt ông nhoè lên đường. Đò kịch bến. Dì Mây nhào xuống đò. Đò ngang trùng triềng, trùng triềng. Ông bao phủ lấy dì. Đôi vai rung rinh lên. Ông phát biểu từng khá đứt quãng: “Mây ơi! Sao cho tới thời điểm hôm nay mới mẻ về... chậm trễ tổn thất rồi! Con ơi!...Cha cứ tưởng...”

 Mai đứng lặng, nước đôi mắt lăn chiêng lâu năm. Chèo buông, đò ngang trôi theo đòi dòng sản phẩm xuôi về phía hạ mối cung cấp. Ông và dì, một già nua một con trẻ, một lành lẽ, một thương tật tựa nâng vô nhau. Bóng dì và ông in bên trên mặt mày sông lẫn lộn vô bóng chiều cháy đỏ au. Giật bản thân, Mai chạy dọc triền sông, thảng thốt gọi ông, gọi dì.

Chập tối.

Gió ở bến sông Châu thổi quằn quặn. Chuối sau túp lều cỏ tàu lá rung rinh lật nhảy. Nước sông Châu chảy xa xăm xá, vài ba con cái két lên đường ăn về muộn thỉnh phảng phất kêu lạc loại thân thích ko trung. Mai rốn lại neo chặt đò. Ông lên đường trước, dì Mây thập thễnh theo đòi sau về làng mạc Trại. Đóng kết thúc cửa ngõ túp lều ở bến sông, Mai bộp chộp tắt qua quýt đám mạ về căn nhà. Ba đứa em gái kỳ lạ dì, trố đôi mắt đứng coi. Ông gỡ tấm hình ảnh dì Mây viền đen giòn vô sườn kính và tự Tổ quốc ghi công chứa chấp vô tủ. Dì Mây đứng trước bàn thờ tổ tiên Chịu tang bà. Dì gục đầu cạnh chén bát hương thơm, nức nở: “Ối u ơi! Là u ơi! Ngày con cái lên đường u bảo cầu khao khát mang đến bom đạn rời người. Lúc lên đường chín, khi về mươi, lấy ck mang đến u bế con cháu...”.

Ông thắp tía nén nhang bịa vô tay dì Mây. Ông cũng đứng mặt mày dì, lầm bầm như phát biểu với những người cõi chết. Mai thẫn thờ ném ra ngoài đứng mặt mày sản phẩm dâm bụt leo lênh láng thừng xích thằng. Không ham muốn coi tuy nhiên chữ tuy vậy tin vui hạn chế tự giấy tờ bạc bên trên phông cưới chú San cứ đập vô đôi mắt. Cha lên đường họp về há hốc mồm tưởng ngàng cứ như hốt nhiên gặp gỡ dì Mây ở chợ địa ngục. Mẹ lên đường thăm hỏi bà đẻ đã và đang về. Đến sảnh, u ngờ ngạc đứng ngây như trời trồng rồi lắp đặt bắp: “Chị lậy em... Em sinh sống khôn khéo bị tiêu diệt linh...Ông và chị thờ, cúng em chính ngày chính mon... Nhà đang khiến ăn yên lặng ổn định chớ hiện nay về ám những con cháu...”. Dì Mây đứng lên. Đèn bên trên ban thờ chợp chờn, sương hương thơm quấn xung quanh người dì. “Chị ơi!”. Chỉ đem vậy dì lặng lên đường. “Em phía trên... Mây phía trên... chị ơi!”. Lúc này thì u thức tỉnh. Dì Mây nhào cho tới, nhị u ôm ghì lấy nhau. Mẹ sờ sờ nắn nắn người xem dì, va vấp nên chân cụt, u nấc lên, rồi sụt sùi. Dì Mây cũng vệ sinh nước đôi mắt. Mẹ bảo: “Chị khóc dì thô nước đôi mắt. Tại hiền đức gặp gỡ lành lặn, phúc các cụ ông vải vóc to lớn lắm mới mẻ đem ngày thời điểm hôm nay. Mà khiếp! Dì ngồi như tượng, sương hương thơm phủ lên đầu lên vai, chị cứ tưởng...”. Cha bảo: “Thôi ! Thôi! Vừa mới mẻ về làm cho dì ấy nghỉ”. Dì Mây ngồi xuống hiên, chốc chốc lại coi thanh lịch mặt mày ê sản phẩm dâm bụt. Cạnh chú San, cỗ cưới vẫn ko tàn. Người rời khỏi, vô tấp nập, mỉm cười phát biểu, chúc tụng vang một góc buôn bản. Cô Thanh đem quần láng Tỉnh Nam Định, áo pôpơlin white loá lên đường từng bàn tiếp đồ ăn. Ông Quảng được dâu hiền đức, đường nét mặt mày sung mãn. Ông vớ bật: “Thằng Lẫm đâu?”. “Dạ, dạ”. “Mâm cụ trưởng không còn rượu”. Lại giờ dạ ngoăn ngoắt, rồi giờ chân chạy cỗ rộn rịch. Cụ trưởng lè nhè, chỉ vô cô Thanh: “Cháu...cháu... loài chuột tụt xuống chĩnh gạo nhá. Cái Mây ko báo tử... thì con cháu đếch được sản xuất dâu loại căn nhà này... Cố tuy nhiên đẻ một thằng cu...” Thím Ba toang toác át cả giờ nhạc bay rời khỏi kể từ loại đài catset cũ: “Cụ ơi! cụ ngà ngà rồi. Rượu vô câu nói. rời khỏi. Cụ phát biểu thời điểm hiện tại ko tiện đâu. Danh giá bán cô Thanh chẳng xoàng gì cậu San căn nhà tớ. To mông, rộng lớn háng, sườn lưng khá gù thế ê, cứ sòn sòn năm một...”. Đám cỗ mỉm cười ồ lên. Cụ Trưởng bịa mạnh chén đôi mắt trâu xuống mâm, rượu lóng lánh tràn ra: “Con u ê... mỉm cười gì... Mày dạy dỗ ông phỏng. Láo! Về tuy nhiên dạy dỗ thằng con cái phí phạm căn nhà ngươi nhá!...”. Ông Quảng chạy lại lẹo tay vái lia lịa: “Tôi van ông... Ngày mừng rỡ của những con cháu...”. “Nhưng tuy nhiên nó láo...”. “Vâng. Cháu nó biết lỗi rồi, đem phát biểu năng nữa đâu. Thằng Lẫm đâu banh nhạc to lớn lên”. Tiếng máy cọt kẹt, nhạc ầm lên. Thím Ba vẫn tháo lui rời khỏi góc sảnh kể từ khi nào là ngồi thút thít. Khổ thân thích thím. Chú quyết tử tía năm, thím đẻ em nhỏ nhắn. Hỏi tía thằng Cún là ai. Thím giấu quanh ko phát biểu. Cuối nằm trong kỷ luật, 1 mình gánh Chịu. Nghe đâu lăm le hạn chế cả xài chuẩn chỉnh bà xã liệt sĩ.

Bên căn nhà ông, láng giềng vẫn không biết dì Mây về. Cả căn nhà thì thầm chủng chẳng. Ông căn vặn bâng quơ những chuyện xưa xa xăm rung lắc. Cha yên ủi dì Mây cao số. Chuyện trò chẳng biết mừng rỡ hoặc buồn. Mẹ va nên loại gì rồi cũng rơi, cũng vỡ. Tim Mai đập thon thót. Thỉnh phảng phất tía căn vặn, dì Mây miễn chống vấn đáp, tâm thuật cứ nhằm ở mặt mày căn nhà chú San. Dì linh giác điều xấu số vẫn xẩy ra. Trớ trêu quá! Sự thiệt phũ phàng vẫn dập tắt thú vui và khát vọng của dì. Dì Mây bẽ bàng, đơn độc. Dì hận. Dì tủi. Lặn lội từng nẻo đàng Trường Sơn, dì mong muốn ngày hội ngộ. Thế tuy nhiên người tớ đem biết dì về đâu. Người tớ đang được sung sướng, niềm hạnh phúc tề. Lại còn mỉm cười nữa trời ơi. Dì Mây nhắm đôi mắt lại trốn rời ánh sáng của đèn măng sông đám hỏi. Đó là loại độ sáng niềm hạnh phúc của những người tình xưa hấp thụ vào tận sâu sắc thẳm lòng dì. Nó như vô vàn mũi kim nhọn châm, chích vô trái khoáy tim dì đang được rỉ tiết... Dì banh đôi mắt. Xót xa xăm coi loại chân cụt cho tới đầu gối và tấm thân thích gầy đét nhom, xanh rớt...

“Khốn nàn loại thân thích em tôi”. Mẹ chỉ thanh lịch căn nhà chú San:“Kia kìa! Người tớ đang được cầm tay nhau chướng đôi mắt lắm. Dì Chịu ngồi thế này à?”. Cha bảo: “Chả lẽ đứng thân thích sảnh tuy nhiên hô hổng. Trước khi lên đường lấy bà xã người tớ cũng thanh lịch thưa chuyện tử tế”. Chỉ đợi đem thế u lu loa: “Giời ơi. Là giời!. Người tớ sung sướng nhằm em tôi khốn khổ sở, khốn nàn thế này...”. Ông nghiến răng hầm hừ: “Bớt bớt loại mồm mang đến tôi nhờ. Vác được loại xác về là mừng. Còn khao khát gì không chỉ có thế. Phải biết thân thích phận bản thân chớ!”.

Bên căn nhà chú San nổi tiếng quát lác tắt nhạc. Thím Ba hào hển cho tới ghé sát tai chú San thì thì thầm. Hình như ko không còn câu chú vẫn ngồi phịch xuống ghế ôm đầu. Tiếng tiếng ồn ào lắng lại chỉ với giờ dọn dẹp chén bát đĩa kêu lách cơ hội.

Một lát sau, chú San rẽ sản phẩm dâm bụt, té thanh lịch. Người chú quấn lênh láng thừng xích thằng. Cha ngồi bó giò con quay mặt mày lên đường điểm không giống. Mẹ lo ngại ngùng kính chào đãi bôi. Ông tra dung dịch vô nõ điếu rít liên tiếp. Chú San nhận lỗi, van phép tắc được thì thầm với dì. Dì Mây nuốt nước đôi mắt vô trong: “Giờ không hề gì nhằm phát biểu nữa. Anh về đi!”. Dì chống nạng mộc lộc cộc ném ra ngoài ngõ. Chú San đứng phắt dậy lên đường theo: “Cho anh phát biểu một câu”. “Không!” “Anh chỉ van phát biểu một câu thôi”. Dì Mây thở hào hển, tay vin cành dựa hẳn vô cây bòng. “Anh đem lỗi. Anh tệ quá. Mây cứ chửi mắng anh đi”. Chú San cầm nhị tay đập triền miên vô thân thích cây. Lá bòng xào xạc. Vài con cái chim giật thột cất cánh vút lên ko trung. Dì Mây tức tưởi: “Hôm ni là ngày gì? Anh lưu giữ ko. Có ai ngờ ngày ấy tiễn biệt anh lên đường cũng chính là ngày li biệt”.

Họ yên lặng, không có bất kì ai phát biểu gì nữa. Trong đôi mắt nhị người ko nên mùng tối bên dưới giã lá bòng thông thoáng mùi hương hương thơm trong sáng tuy nhiên là bến sông. Ga sông Châu năm ấy thân thích mùa hoa gạo cháy. Từng cánh, từng cánh hoa đỏ au tươi tỉnh rắc lênh láng lối xuống đò. Phía ga Gềnh xa xăm xa ì ùng giờ bom Mỹ thả. Đạn cao xạ lụp bụp nổ. Từng đám sương tròn trĩnh trắng và đen lẻn vẩn bên trên nền trời xanh rờn ngắt. Nhịp cầu bị bom tấn công sập trơ ở bến sông. Người phụ nữ chèo đò đem người nam nhi lên đường quốc tế học tập. Đò ngang bồng bềnh, bồng bềnh. đột nhiên máy cất cánh rẹt qua quýt đầu. Người phụ nữ quăng quật chèo ôm chặt, nép nguồn vào ngực tình nhân. Con đò cứ trôi lên đường chở nhị người yên lặng ôm nhau như ko hề đem cuộc chiến tranh, không tồn tại cuộc chia tay.

Mai rời khỏi múc nước, gầu va vấp vô trở nên giếng. Hai người thức tỉnh. Giọng chú San bồi hồi: “Ở quốc tế, tối nào là anh cũng lưu giữ cho tới em, lưu giữ bến sông Châu”. Tiếng dì Mây domain authority diết: “Ngày ở Trường Sơn, trang nhật ký nào thì cũng mang tên anh”. Hồi ức về bên những ngày xa xăm nhau. Một thời vẫn qua quýt ở nhị sườn trời xa xăm cơ hội lại hiện thị. Người phụ nữ ở Trường Sơn đạn nổ bom rơi, người nam nhi ở xứ các bạn lênh láng hoa tuyết white rơi rơi, êm ả dịu dàng, thanh thản... Tình yêu thương, nỗi lưu giữ như kéo không khí, thời hạn sát lại. Trong lòng bọn họ tình thương, tình thương lại bùng lên hốt nhiên, va cào, domain authority diết. Chú San đùng một cái vung tay đấm rung rinh cành bưởi: “Mây! Chúng tớ tiếp tục thực hiện lại”. “San! Anh phát biểu gì thế???”. “Anh tiếp tục kể từ quăng quật toàn bộ. Chúng tớ về sinh sống với nhau”. Dì Mây lặng lên đường, người rũ rời khỏi, mượt oặt. Dì kể từ từ khuỵu xuống. Chú San tiếp tục sàng nâng dì ngồi xuống gò củi xếp cạnh gốc cây bòng.

Bên ê sản phẩm dâm bụt cô Thanh lên đường di chuyển lại. Chốc chốc cô lại dứt lá dâm bụt xoàn xoạt. Dây xích thằng vấn vít ở tay cô. Trong chống niềm hạnh phúc, nệm cưới quăng quật ngỏ, mùng white thấp thông thoáng qua quýt hành lang cửa số. “Chết thật!”. Mai buột mồm thốt lên. Tình thế này chẳng biết chuyện gì tiếp tục xẩy ra. Trên đầu ko thấy bão táp thổi, mây cất cánh. Và cây vô vườn đứng yên lặng phăng phắc. Không khí ngột ngạt khó thở. Đó phía trên yên lặng ắng hãi hùng như đang được dồn nén cho 1 trận cuồng phong bão tố chuẩn bị cuộn lên ở bến sông Châu.

“Không!”. Tiếng dì Mây đánh tan không gian gian tham im re. Dì nhảy dậy, chống nạng mộc cộc cộc lên đường vô sảnh. Chú San đuổi theo níu áo dì Mây. Dì đứng lại, thở hổn hển: “Thôi! Thôi! Lỡ rồi! Đằng nào thì cũng có một người thiếu phụ khổ sở. Anh về đi”. Chú San ngập ngừng lăm le phát biểu điều gì. Dì Mây ngăn lại: “Anh chớ bồn chồn mang đến tôi”. Dì thở lâu năm tấn công thượt: “Sự thể vẫn thế, cố tuy nhiên sinh sống cùng nhau mang đến vuông tròn”. Cô Thanh đứng mặt mày ê sản phẩm dâm bụt mếu máo phát biểu với sang: “Chị ơi! Chúng em ơn chị”. Không đáp lại, dì Mây con quay ngoắt sườn lưng, chẳng biết mặt mày cô Thanh khi ấy tròn trĩnh hoặc méo. Dì ném xoạch song nạng mộc xuống sảnh, ôm mặt mày khóc hu hu. Dì khóc như ko lúc nào được khóc. Bao oan khúc tức tưởi dồn nén chặt vỡ oà rời khỏi. Mẹ thút thít dìu dì Mây vô vào căn nhà. Dì ở úp mặt mày vô tường thổn thức.

Đêm lâu năm quá.

Chuột bên trên cái căn nhà xua nhau kêu chí choé. Có giờ ken két như thân thích tre vặn bản thân vào nhau. Lại nổi tiếng cọt kẹt như giờ dát nệm kêu vọng vô tối sâu sắc vắng ngắt. Thở lâu năm. Chốc chốc lại thở lâu năm, dì Mây dựa sườn lưng vô vách, một chân sót lại bó giò. Dì ngồi rất mất thời gian trước ngọn đèn dầu tù thong manh. Con búp bê tóc vàng vào bên trong túi cóc tía lô còn chưa kịp mang đến lũ con trẻ lòi rời khỏi. Dì Mây nhắm nhía. Dì ôm chặt nó vô lòng, đong đưa, nâng niu. Chán! Dì lại lôi quyển nhật ký lật từng trang, trang nào thì cũng mang tên chú San. Dì úp quyển nhật ký vô mặt mày. Nước đôi mắt nhoè lên những dòng sản phẩm chữ trong giấy tờ vẫn ố vàng. Cuối nằm trong, dì khập khễnh xuống phòng bếp. Bật diêm, dì ngồi chậm trễ rãi xé từng trang, từng trang ném vô lửa. Mặt dì rét mướt tanh tưởi vô hồn. Dì ngồi như tượng. Lửa cháy xanh rờn, leo lắt, chợp chờn in hình dì lên vách phòng bếp. Lúc sau, dì giật thột, tá hỏa dập tắt đám cháy. Quyển nhật ký xé tung, vẫn châm cháy 1/2.

Sáng.

Tin dì mây về loang lên đường từng làng mạc Trại. Dì Mây ngượng ngùng tiếp khách hàng. Người đem đẩy, yên ủi, kẻ thông cảm, xót xa xăm. Nửa buổi, vắng ngắt khách hàng, dì Mây lại đem tía lô rời khỏi lều cỏ. Dì ngồi bên trên bờ đê cao ngơ ngẩn coi hoa gạo đỏ au rắc lênh láng bến sông Châu. Mai se tiếp tục ngồi bên: “Dì ơi! Dì về được căn nhà là mừng lắm. Người còn là một quí nhất, dì ơi”. Dì Mây tơ tưởng như ko nghe Mai phát biểu. Dì khe khẽ, thì thầm: “Ngày xưa, dì và chú San thường xuyên ngồi ở bến sông này...” Lặng lên đường một lúc, lại phát biểu tiếp vô khá thở: “Dì chèo đò đem chú tới trường cũng vô mùa hoa gạo...”. Dì thở lâu năm, nuối tiếc. Đôi đôi mắt coi xa xôi.

Xem thêm: thiên nhiên phần lãnh thổ phía nam nước ta mang sắc thái của vùng khí hậu

Bố rời khỏi bến sông Châu. Làm mặt mày giẫn dữ, tía bảo: “Dì thực hiện thế, dân buôn bản chửi mặt mày tôi”. Rồi tía phát biểu luôn: “Thôi cũng tiện, ngày thông thường ông đem Chịu về căn nhà đâu. Dì ở phía trên sát ông. Tôi bảo chị phụ tăng chứa chấp tòa nhà mới”. Ông nín thinh, ném sầm loại chèo lên đò. Ông gỡ neo ko thèm ngoái lại, chèo phăng thanh lịch bờ mặt mày ê đón quý khách. Dì Mây bảo: “Anh về lên đường, chớ phát biểu năng gì nữa”. Cha lên đường bao nhiêu bước còn quay trở về dặn: “Mày ở với dì chớ đem ngụp lặn, mò mẫm móc, bên dưới sông còn sót bom bi”. Cha bồn chồn xa xăm quá. Người tớ xuyên suốt ngày quăng chài bắt cá, bắt tôm. Hôm qua quýt, thím Ba đun te bắt rạm, xúc nên cả miếng bom. Có thấy ai bị tiêu diệt đâu.

 Chiều chiều.

Mẹ hái lá bòng đưa ra bến sông Châu. Mẹ và dì gội đầu lẫn nhau. Tóc dì Mây rụng nhiều, xơ và thưa. Ngày ko đi dạo group, dì thông thường sai Mai lấy ghế đẩu mang đến dì đứng lên chải tóc. Tóc dì đen giòn óng mượt. Những khi gội đầu kết thúc, dì cầm sát chân tóc con quay thong manh mịt. Bao nhiêu phân tử nước lí tí phun rời khỏi rơi cả vô mặt mày Mai. Chú San nấp mặt mày sản phẩm dâm bụt vạch lá coi trộm cũng giật thột. Mùa hoa loa kèn, dì Mây rủ Mai rời khỏi triền sông đùa. Hai dì con cháu xua nhau. Chạy trái chiều bão táp thổi, tóc dì tuột tung cất cánh bồng bềnh, bồng bềnh như mây. Mai thì thầm ước khi trở nên thiếu thốn phái nữ đem làn tóc mây lâu năm đẹp mắt như dì. Mẹ và dì Mây nặng nề tình quá. Hai u rủ rỉ rù rì nói chuyện. Mai chẳng rõ ràng, chỉ thấy chốc chốc u thở lâu năm. Lúc về, u dặn: “Mai. Chịu khó khăn học tập rồi nâng đần ông mang đến dì mừng rỡ. Đừng đem nhẩy cẫng đi dạo quăng quật dì ngồi một mình”. Mẹ lại bảo: “Dì rời khỏi đấy là nên. ở trong nhà coi thanh lịch mặt mày ê sản phẩm dâm bụt thấy người tớ như song chim cu, cho tới tôi cũng nẫu ruột”. Mai mù mờ nắm chắc câu: “Chị em gái như trái khoáy cau non”.

 Từ ngày rời khỏi bến sông Châu, dì Mây buồn lắm, cứ thẩn thơ ra đi lên đường vô, khi ưu tư ngồi coi trời coi nước, khi lụi cụi nấu nướng cơm trắng. Vắng Mai, chỉ với ông và dì, nhị tía con cái chòi chọi, ăn được bữa cơm trắng cho tới khốn khổ sở. Ông thương dì, cố nhai, cố nuốt, đôi mắt ngân ngấn nước. Dì cũng óc lòng, đem hôm nhịn ăn. Ban ngày di chuyển còn khuây khoả. Ban tối nghe giờ con trẻ sơ sinh khóc mặt mày bệnh xá xã vọng thanh lịch, dì Mây lại giật thột thon thót.

 Dì Mây thỉnh phảng phất cũng phụ với ông chèo đò. Dì quăng quật chân fake, chống nạng mộc vất vả trèo lên sạp thuyền ngồi, nhị tay thay cho chèo quẫy nước. Lũ các bạn Mai tới trường cấp cho tía ngôi trường thị xã chẳng lúc nào dì lấy chi phí đò. Đi nhờ mãi cũng lo ngại, bọn nó bảo: “Chúng con cháu mức độ lâu năm vai rộng lớn, dì hùn mãi, lo ngại quá!”. Dì Mây cười: “Đáng là bao, mang đến bọn chúng ngươi nợ cho tới nữa đem lương lậu rồi trả”. phường nó nhao nhao: “Ứ trả đâu. Chúng con cháu dồn lại, dì lấy ck lên đường mừng luôn luôn thể”. Dì Mây chợt thông thoáng buồn. Chúng nó kín mít coi nhau đánh trống lảng thanh lịch chuyện không giống. Thương dì, từng đợt qua quýt bọn chúng nó bỏ vô lều đem khi thì trái cây, khi lại bánh trái khoáy. Có đứa còn ngắt cành hoa loa kèn to lớn cắm ở đầu chõng tre dì ở nữa. Lũ các bạn Mai như 1 đàn chim sẻ chợt ùa cho tới, thoắt cất cánh lên đường, thực hiện mang đến bến sông Châu khi tiếng ồn ào náo động, khi lại yên lặng ắng, buồn tẻ.

 Về một thời hạn, tóc dì Mây nhú tăng, domain authority dẻ hồng hào quay về. Đêm trăng sáng sủa. Dì Mây lọn tóc cao bên trên gáy rủ Mai xuống bến sông tắm. Nước sông Châu chảy êm ả đềm đuối rượi. Vai dì Mây nhằm trần. Trăng sáng sủa lấp loá bên trên ngực dì căng lênh láng. Cổ dì Mây white ngần, đôi mắt dì sáng sủa lên, lung linh, mê hoặc. Thảo nào là u thông thường nói: “Ngày xưa dì đẹp tuyệt vời nhất làng”. Mẹ cũng bảo: “Có khối trai buôn bản rời khỏi bến sông ngó trộm dì ngươi tắm”. Mai chột dạ ngước lên, chỉ thấy triền đê cao ngút. Bờ mặt mày ê lấp loá ánh lửa hàn. Họ đang được chuẩn bị bắc cầu. Mai bơi lội lại gần: “Dì ơi! Dì còn con trẻ lắm”. “Nỡm ạ. Dì chuẩn bị trở nên bà cô rồi đó. Còn ngươi nữa. Tao cứ ngày 1 già nua lên đường, ngươi lại cứ phổng phao ra”. Mai cúi coi xuống ngực, ngẫu nhiên bừng đỏ au mặt mày. Dì Mây quẫy bản thân, một chân sót lại quẫy nước, nhị tay sải mạnh, người lấp loá bên trên sông lênh láng ánh bạc. Sóng nước lao xao.

Làng xây bệnh xá mới mẻ. Bà y tá trưởng trạm ko sinh sống nổi với nghề ngỗng quăng quật việc. Thiếu người, bàn và ghế, nệm tủ nhằm trơ trỏng. lõi dì là quân y tá Trường Sơn, ông Chủ tịch xã phát biểu khó khăn với dì rời khỏi hùn. Dì Mây quay về nghề ngỗng. Khổ nhất là những tối trời mưa người tớ gọi dì Mây cho tới nhà pha tận nơi. Đường quê khấp khểnh sinh sống trâu, dì bước lênh láng bước hụt. Con đàng kể từ bến sông cho tới bệnh xá đem vài ba trăm mét, dì cậm cạch bước, sườn lưng ngấm đẫm những giọt mồ hôi. Ông Chủ tịch xã bảo: “Tập xe đạp điện lên đường, tôi cho những người sửa đàng rải lớp đá mạt”. Dì Mây bảo: “Trạm xá không đủ dung dịch. Tôi cố, rưa rứa người luyện tập thể dục”. Mấy mon rồi, khi trời mưa tuyến đường lênh láng vệt chân tròn trĩnh in vô khu đất phù tụt xuống.

 Đêm mưa.

Vợ chú San vượt lên trước cạn thiếu thốn mon. Thai ngôi ngược lại tràng hoa quấn cổ. Thím Ba loay hoay nâng mãi, cô Thanh ko đẻ được. Cô cứ luôn luôn mồm kêu: “Chị Ba ơi... Em bị tiêu diệt tổn thất... Em nhức quá! ...”. Cô đuối dần dần không hề mức độ rặn, một nhị phần sinh sống tám chín phần bị tiêu diệt. Đường lên thị xã xa xăm rung lắc. Đò ngang cơ hội trở. Mưa bão táp đầm đìa. Người đầm đìa xộc xệch, chú San mặt phẳng cắt không hề một phân tử tiết. Dì Mây đem áo tơi cho tới. Chú San đang được dở khóc dở mếu. Thím Ba lại vướng thằng Cún. Nó khóc cằn cặt ko dời thím nửa bước. Thím bực bản thân đét vô đít nó một cái: “Con với loại. Rõ khổ”. Thím Ba kéo dì Mây ra bên ngoài hiên, rỉ tai: “Đưa lên thị xã ko kịp tuy nhiên động dao kéo vô cũng ko cứu vãn nổi. Nhà nó, ck lêu lổng ko van được việc. Ba loại đồng tiền lên đường quốc tế về ăn không còn rồi chi phí đâu thuốc thang. Vạ lây. Mày khốn”. Như thể ko nghe thím Ba phát biểu, dì Mây tiêm dung dịch ê, dung dịch trợ mức độ, rạch rộng lớn rồi bảo cô Thanh cố rặn. Cô Thanh coi dì Mây tự con cái đôi mắt sợ hãi hãi, cầu cứu vãn. Dì nhỏ nhẹ: “Em cố lên. Hãy suy nghĩ cho tới người con. Nào... Cố lên em... Cố lên...”. Cô Thanh mím môi, oằn bản thân dồn mức độ. Khiếp quá! Mai chạy ra bên ngoài đứng. Lúc sau, nghe thoang thoáng giờ dì Mây bảo thím Ba băng lại rốn mang đến đứa nhỏ nhắn. Dì Mây mạng kết thúc một vừa hai phải khi trời rạng, mưa ngớt kể từ khi nào là. Mồ hôi dì vã rời khỏi như tắm. Dì Mây thở phào. Thím Ba bảo: “Mặt nó màu tím tuy nhiên ko khóc”. Dì Mây ghé mồm vô mũi nó mút mút rồi phân phát nhẹ nhàng vô đít nó một chiếc. Tiếng oa oa nhảy rời khỏi. Chú San ở ngoài nhẩy cẫng lên: “Sống rồi! Con ơi...”. Tại vô, dì Mây gục luôn luôn xuống bàn nâng đẻ khóc tức tưởi. “Ơ loại con cái này!”. Thím Ba kinh ngạc. Dì Mây càng khóc to ra thêm. Tiếng khóc của dì hoà lẫn lộn giờ oa oa của đứa nhỏ nhắn. Nghe xót xa xăm, tủi hờn, xen lẫn lộn niềm mong mỏi, mong chờ và mừng rỡ buồn lộn lạo.

Chú San vô, bồn chồn. Thím Ba bảo: “Tôi hiểu rời khỏi rồi. Cứ nhằm con cái Mây nó khóc. Xúm vô đem bà xã về chống sau đẻ”. Chú San lóng ngóng vịn vô xe cộ đẩy. Khi chú San quay trở về. Dì Mây không hề ở ê nữa. Dưới nền trời bàng bạc là muôn triệu phân tử mưa những vết bụi lí tí, giăng giăng cất cánh white dòng sản phẩm sông Châu. Bóng dì Mây thấp thông thoáng vô những vết bụi mưa, bước thấp, bước cao, ở phía cuối tuyến đường về bến.

 Mấy ngày sau, chú San mệnh danh con cái nhỏ nhắn cũng chính là Mây. Thím Ba rung lắc đầu lè lưỡi: “Khiếp quá! Gần nhị mươi năm tao thực hiện cô đỡ, ko thấy ca nào là khó khăn thế”. Thím bảo dì Mây: “Mày tài thật! Đưa lên thị xã là bọn họ phẫu thuật toác một cái bụng rời khỏi ấy chứ”. Dì Mây thơm ngát thơm chiếc miệng nhỏ xinh xinh của con cái nhỏ nhắn đang được tóp tép. Cô Thanh sướt mướt: “Nhà em ơn chị đời đời”. Dì Mây mang đến con cái nhỏ nhắn không nhiều chi phí. Cô Thanh chối phía trên đẩy. “Tôi mang đến nó chứ đem mang đến cô đâu”. Dì Mây bảo thế. Chú San đứng yên lặng, chưa biết chú suy nghĩ gì.

Bố biết, mắng: “Có khi làm phước nên tội. Dì đần độn. Lỡ rủi ro người tớ nghi ngờ trả oán. Không ngã xuống cũng vô tù như bỡn”. có vẻ như uất ức kể từ lâu, chỉ đợi đem thế, thím Ba xả rời khỏi hết: “Hay hớn quá! Đạo đức fake tuốt. Giờ tôi chẳng giấu quanh giếm nữa. Anh vờ vịt bị bệnh ở trong nhà tận hưởng phú quý thái hoà, đẩy em trai lên đường chiến sĩ thế thân thích...”. “Tôi van thím. Chú ấy là ck thím tuy nhiên là em tôi. Chú ấy bị tiêu diệt. Tôi suy tính." "Lo loại chó gì. Họp chi cỗ anh vẫn giơ tay biểu quyết kỷ luật tôi. Con trai anh đấy. Thằng Cún đấy. Anh đem về tuy nhiên nuôi.”. Nói vậy, tuy nhiên thím lại kéo thằng Cún vô lòng như sợ hãi người tớ bắt tổn thất. Thím nức nở: “Con ơi! Mẹ khổ sở lắm”. Cha hoảng: “Thím này điên rồi. Dì Mây phát biểu hộ tôi”. Rồi tía phóng xe cộ môbilét vù lên đường. Dì Mây vỗ về: “Đời người thiếu phụ khổ sở lắm. Chị ơi nghiến răng tuy nhiên Chịu. Đẹp chất lượng phô rời khỏi, xấu xí che lại”. Thím Ba vẫn khóc ời ời: “Mà cũng bên trên tôi. Tôi tệ quá, tệ quá!”.

Ngày ấy, trai tráng vô buôn bản đi dạo group không còn, cho tới như dì Mây cũng rời khỏi mặt trận. Làng toàn nạ dòng sản phẩm, người già nua với con trẻ con cái. Chẳng biết thím Ba xứng đáng thương hoặc xứng đáng tội. Thím Ba ngớt khóc, nhận ra Mai, thím đuổi: “Mày lên đường tức thì. Chuyện người rộng lớn biết đâu quăng quật đấy nhá.”. Mai chạy về căn nhà như quỷ xua, ko khóc tuy nhiên nước đôi mắt cứ trào rời khỏi. Thương u, thương tía đứa em gái, thương thằng Cún, thím Ba, dì Mây. Mai giẫn dữ tía. Lại đem chuyện động trời như vậy. Mà tía dám thực hiện từng điều lắm. Mai lưu giữ sau bao nhiêu hôm dì Mây về, ông đem tự Tổ quốc ghi công trả mang đến xã. Cha bảo: “Chẳng biết người tớ đem lấy lại chi phí tuất ko nhỉ.”. Đang phủi những vết bụi, ông giẫn dữ, bực bản thân ném phất trần xuống nền căn nhà rồi quăng quật cả sườn kính lẫn lộn tự vào bên trong túi, trở về trụ sở uỷ ban. Mẹ nước đôi mắt sườn lưng tròng.

Tháng tía lại về.

Hoa gạo nở rắc lênh láng lối xuống sông. Ông chừng này yếu hèn, thỉnh phảng phất ho khúc tương khắc. Bờ mặt mày ê ngổn ngang cọc xi-măng, Fe thép. Cha bảo: “Nay mai đem cây cầu mới mẻ không còn cảnh đò giang cơ hội trở”. Mai chợt buồn, suy nghĩ cho tới ngày ông gác chèo, lên bờ. Ông yếu hèn nhiều, bước chậm trễ rồi. Nghĩ đần độn, ông bị tiêu diệt dì Mây ở với ai? Cha quát: “Ơ tề ngươi suy nghĩ vẩn vơ vật gì thế. Cấm rời khỏi khu vực người tớ thực hiện. Lính công binh trúng thầu toàn những thằng kỳ lạ hoắc, mồm mép như tép nhẩy. Lớ xớ rung rộng nhau, ễch bụng rời khỏi tự bôi tro trát trấu vô mặt mày tao”. Cha suy nghĩ đen giòn tối quá. Gặp ai tía cũng nghi vấn, cảnh giác. Hôm Chỉ huy cho tới tương tác mang đến chiến sĩ tập trung xây cầu, tía còn đem cả: “Chú Quang này. Ga sông lênh láng bom bi ko nổ. Lúc rà soát bom tôi mang đến dân binh gác, đơn vị chức năng chú nên nuôi cơm”. Thấy hình ảnh dì Mây group nón tai bèo treo bên trên tường, chú Quang giật thột, coi trân trân như phát hiện người thân trong gia đình. Cha bảo: “Em gái căn nhà tôi đấy. Người tớ báo tử kể từ dạo bước ko giải phóng”. Chú Quang lặng người. Hai đôi mắt chớp chớp. Như người tổn thất hồn, chú ngơ ngẩn về...

 Lính công binh thực hiện cầu rà soát bom xuyên suốt ngày ngụp lặn ở bến sông Châu. Người nào thì cũng đen giòn ngòm, khoẻ như vâm, tuy nhiên coi hiền đức thô. Lũ các bạn Mai tới trường qua quýt xuyên suốt ngày trêu chọc... Ngồi trước trang sách, tâm trí Mai cứ nhằm ở đâu đâu. Khổ thế! Người thổ nao bứt rứt ko yên lặng.

Mẹ hốt hoảng chạy về căn nhà la lối: “Ối em ơi là em ơi ời... Em sinh sống khôn khéo thác linh...”. Lo quá, Mai cứ suy nghĩ dì Mây... Cha quát: “Cái gì? Nói đi nhé... cứ ông ổng khóc”. “Thím Ba... Mình rời khỏi tuy nhiên coi... người tớ bảo thím đun te vướng bom bi”. Hoảng quá, Mai đuổi theo tía rời khỏi bến sông. Chân cứ díu lại, rỗng ngực tấn công thình thịch, tức thở. Người tớ quấn vòng trong tầm ngoài. Cha cho tới, người xem giãn nở ra. Dì Mây ngồi cạnh thím Ba, yên lặng phắc. Tóc dì xoã rời khỏi, đôi mắt ráo hoảnh vô hồn như quan sát về cõi xa xôi. Thím Ba vẫn tắt thở. Bom bi nổ găm lênh láng người lỗ khu vực. Máu ở ngực thím vẫn tồn tại rỉ rời khỏi. Dưới sông te lưới nổi mập mờ, mập mờ.

 Đám quỷ thím Ba về, tía sọp hẳn người. Ban tối thẩn thơ vô vườn lại rời khỏi cầu ao ngồi. Sáng tía bảo dì Mây: “Tôi biết khi chuẩn bị tắt thở, u thằng Cún trăn trối nhằm dì nuôi con cháu. Tôi suy nghĩ chẳng biết đem nên ko. Dì mang đến nó về ở với tôi...”. Dì Mây gạt đi: “Cứ nhằm tôi nuôi con cháu, sau tiếp tục liệu”. Cha bảo: “Tôi ơn dì”.

 Cuối thu trời khá se rét mướt.

Giữa nền trời lờ mờ đục, sếu từng đàn giăng giăng hình chữ V cất cánh mải miết về phương Nam rời rét. Trong buôn bản tăng nhiều người đan áo. Ông đem lạnh lẽo từng đợt xuống bến. Lính công binh bắc thêm 1 nhịp cầu. Họ kháo nhau thủ trưởng giã dì Mây ko sụp đổ. Tại bờ mặt mày này bọn họ bảo: “Dì Mây chắn cửa ngõ hầm chở che mang đến thương binh. Bom nổ người chiến sĩ công binh bức rét tóc rụng trọc đầu vẫn lành lẽ, còn cô y tá Trường Sơn miếng đạn trừng trị một chân.”. Cạnh ê bờ sông bọn họ bảo: “Chú Quang bức rét vẫn tồn tại quấy rầy, lấy bà xã vững chắc gì vẫn đem con cái.” Lính đúc móng thân thích dòng sản phẩm lại nói: “Chú Quang lên đường xuyên suốt dọc sông Châu dò xét cô y tá Trường Sơn vẫn cứu vãn bản thân bay nạn”. Dân làng mạc trại thì đồn: Dì Mây chuẩn bị lấy ck. Còn mặt mày bến sông Châu là căn nhà nghĩa tình dựng tức thì bên trên nền căn lều cũ, dì Mây thở dài: “Ngày ấy, ở Trường Sơn đem hứa hẹn ước gì đâu. Bây giờ người tớ vẫn chính là kỹ sư. Còn bản thân... liệu đem nên ko.” Rồi dì lại vuốt ve ầu ơ ru thằng Cún ngủ.

Xem thêm: ngành nào sau đây thuộc ngành công nghiệp năng lượng

Chuyện tình của thủ trưởng, chẳng biết đem thiệt ko, chiến sĩ tráng truyền nhau tết nên như lịch sử một thời. Nhưng mang trong mình một thực sự không hề phát biểu quá: Đêm nào là vắng ngắt giờ ru vọng rời khỏi kể từ tòa nhà mới mẻ xây mặt mày bến sông Châu là những người dân chiến sĩ công binh thao thức hoài, mất ngủ...

 Đêm sông Châu.

Đất trời như phó hoà một color bàng bạc. Muôn triệu vì thế sao chi chít, lập loè, rắc lênh láng xuống bến sông. Làng quê lam lũ, mệt rũ rời chìm vô giấc mộng. Mùi hương thơm cỏ mật lẫn lộn vô mùi hương hương thơm nồng thắm của khu đất phù tụt xuống nở rộ. Sông Châu thao thức. Sóng vuốt ve, rầm rì bài xích ca nghìn xưa của khu đất trời. Văng vọng vô tối giờ dì Mây ru thằng Cún ngủ. Giọng ầu ơ kể từ bến sông Châu lan xa xăm, vang vọng. Lính công binh bắc cầu chợt ngừng tay hàn, lắng tai. Tiếng ru khi đầu trầm lắng, nghèn nghẹn, xót xa xăm sau êm  ái, vô sáng sủa, mênh đem, ngân nga sâu sắc lắng tận sâu sắc thẳm trái tim những người dân chiến sĩ. Tiếng ru lẫn lộn vô khá thở sông nước vô tối, hoà vô mùi thơm của cây xanh, khu đất trời.